blog
Trà và The Noir 29
Thưởng trà là cả một nghệ thuật được tạo nên từ sự tao nhã cội nguồn trong mỗi tâm hồn
con người Á Đông. Chính sự tinh tế của nghệ thuật này mà nó đã trở thành một nét văn
hóa giúp con người ta bình yên và tự tại.
Nhưng sẽ như thế nào khi ta thưởng trà qua một mùi hương?
Tôi mang The Noir 29 trên người trong một ngày mưa Hà Nội tháng 8 – tươi mát, trong
lành, ẩm ương với chút lạnh chớm thu. Nền trời xám xịt đượm buồn trên nền nhạc của
Postmodern Jukebox và tôi đê mê với The Noir 29.
Mùi hương khó tả với một khứu giác thông thường, nhiều người sẽ thấy rụt rè bởi lần đầu tiên làn hương của The Noir 29 len lỏi vào các giác quan. The Noir 29 vô tư là vậy, thế mà tuyệt nhiên không dễ yêu. Nhưng dấu ấn thì khó phai nhạt nếu ta lỡ có cảm tình với nó.
Note hương đầu tiên của cam bergamot, của sung xanh và lá nguyệt quế hoà quyện, bay nhẹ quấn quít lấy tôi, phảng phất qua cái khua tay vô tình cộng hưởng cùng thứ gió trộn với mùi đất ẩm của ngày mưa Hà Nội ấy – đưa đẩy tôi vào một bầu trời kỷ niệm.
Ấy vậy, thanh âm trong trẻo này chỉ như khúc nhạc dạo đầu để rồi hé mở đoạn điệp khúc với nét trầm tư, ấm áp đặc trưng của gỗ tuyết tùng và xạ hương. Hoài niệm và yên bình – với tôi lúc ấy là tất cả. Nhưng ngay cả khi cái chạm mũi bất ngờ ấy còn đang mải miết tìm kiếm những làn hương bí ẩn không có dáng hình, cái thứ màu xanh ấm áp dần chuyển sang tầng hương sâu lắng hơn – cỏ hương bài và đâu đó là cỏ khô. Tôi yêu Original Vetiver, nhưng thật tuyệt khi thứ hương đặc quánh mùi cỏ hương bài ấy cũng phảng phất trong The Noir 29. Một màn kết hợp kỳ lạ của những thành phần chẳng liên quan đến trà. Vậy đó, The Noir 29 vừa để băn khoăn, vừa để đắm chìm .
The Noir 29 là bức tranh của một người hoài niệm, là chàng trai hay cô gái cầm tách trà
hàn huyên, là câu chuyện về những khoảnh khắc trong cuộc sống mà đâu đó những bất
ngờ có thể đến với ta bất cứ lúc nào. Thật kỳ lạ! Đôi khi nó gợi cho tôi mùi hương tương
tự như khói khi nó lưu lại trên da để rồi hàng giờ sau, nhắc nhở bản thân về lý do tại sao
nó thực sự ở đó, trước khi nó biến mất… và khiến tôi muốn nó nhiều hơn nữa.
Nó đẹp như cách mà Marcel Proust viết trong Swann’s Way:
“She poured out Swann’s tea, inquired “Lemon or cream?” and, on his answering “Cream, please,” said to him with a laugh: “A cloud!” And as he pronounced it excellent, “You see, I know just how you like it.” This tea had indeed seemed to Swann, just as it seemed to her; something precious, and love has such a need to find some justification for itself, some guarantee of duration, in pleasures which without it would have no existence and must cease with its passing.” It is a transitional moment, hiding behind the mask of the ritual but heavy like a morning after. It is ripe with regrets yet open to the possibilities which might come”.
“Màn đêm 29” là nhung nhớ ngày xưa cũ. Là thứ mùi tựa như gene khiến tôi mải mê chìm đắm. Nếu ngửi hương nhiều, bạn sẽ nhận ra cảm giác đó. Đơn giản là dấu yêu.
Hà nội, 15/08/2020
♥︎ ???????ℝ?♥︎
??? ??????? ?? ?? ?????